Ra đi khi còn quá trẻ luôn luôn là điều khó có thể chấp nhận và hiểu thấu được. Khi nghe tin ai đó qua đời khi đang tuổi đôi mươi, đang còn đàn con nhỏ, đang trên đà sự nghiệp, có nhiều tài hoa, hay một tai nạn vô duyên vô cớ ập đến. 

Đây cũng là nỗi đau khôn nguôi cho các bà mẹ đứng trước cái chết của con mình. 

Ca dao Việt Nam có câu: 

Lá vàng còn ở trên cây,
Lá xanh rụng xuống, trời ơi hỡi trời.”

Sách ngôn sứ Giêrêmia cũng nhắc tới niềm đau này:

“Ở Rama, vẳng nghe tiếng khóc than rền rĩ:
tiếng bà Rakhen khóc thương con mình
và không chịu để cho người ta an ủi,
vì chúng không còn nữa…” (Mt 2:18)

Phật Giáo cũng nói về một trong những khổ đau của đời sống là: Ái biệt ly! Yêu mà phải chia lìa!

“Tại sao? Tại sao lại phải ra đi sớm như vậy? Con tôi còn quá trẻ? Thật là bất công mà! Đó là những lời của những người thân kêu lên khi đứng trước nỗi khổ đau này. 

Nhưng, điều quan trọng hơn số năm chúng ta có thể sống là cái CHẤT Ý NGHĨA và TRÒN ĐẦY của một đời sống. Sẽ không khó để thấy nhiều người ra đi khi còn trẻ, nhưng cuộc sống của họ lại tạo nên một tiếng vang lớn, ví dụ như: Chúa Giêsu, Đức Phật, Thánh Phanxicô, Thánh Têrêsa Hài Đồng, Martin Luther King, Jr.,… 

Không ai có thể biết trước được là mình sẽ sống đến bao nhiêu tuổi.
Cuộc sống vốn rất mong manh và vô thường. 

Vậy nên hãy nhắc nhớ mình và con cái mình mỗi ngày là chúng ta được mời gọi để sống mỗi giờ, mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi năm một cách tròn đầy trong yêu thương. Ý thức được sự hiện hữu của mình tại đây lúc này qua hơi thở, cơ thể, suy nghĩ, khả năng chăm sóc yêu thương chính mình và người khác.

Không chờ đợi khi có được cái gì, hay đạt được cái gì mới hạnh phúc.
Bạn còn thở là đã có đủ mọi thứ để hạnh phúc rồi.

Yeuthuong,

butchivuive