Thiền sư Thích Nhất Hạnh nói trong cuốn sách GIẬN rằng: “Khi mình nổi giận với người khác không phải họ làm cho mình giận, nhưng mà họ đã khơi lên hạt giống giận dữ đã có sẵn trong mình…”

Điều này thật đáng suy nghĩ!
Mình vẫn thường đổ cho người này, người kia, đổ cho hoàn cảnh nọ, hoàn cảnh kia. Nhưng cũng là hoàn cảnh tương tự tại sao người khác lại không giận, lại cư xử nhẹ nhàng?
ĐÂU LÀ NGUYÊN NHÂN?
Câu trả lời có lẽ nằm ở Hạt Giống của Giận Dữ mà mình đã mang hoặc bị truyền lại từ những gì mình hấp thu trong vô thức. Ví dụ, một người con trai đã từng có người Cha rất cộc cằn và thô bạo. Quá khứ của anh hãi hùng trong hình ảnh đó và dặn lòng là sẽ không bao giờ trở nên vậy. Rồi đến một ngày, anh có con, đứa con trai quậy phá, chịu hết nổi anh hét lên và trừng phạt đứa con mình. Anh trong vô thức nên hình ảnh của cha mình và nổi giận giống hệt như ông.
Đôi khi chính mình đã cưu mang và nuôi dưỡng hạt giống của sự sân hận lâu năm.
Đôi khi mình nén lại những sự khó chịu ngày này qua ngày khác. Đến khi mình nén không nổi, cái lò xo sẽ bùng nổ.
Đôi khi mình đặt những tiêu chuẩn quá cao cho mình và người khác, rồi đến khi mình không đạt được hay người khác không đáp ứng tiêu chuẩn đó, mình nổi khùng lên.
Đôi khi mình kỳ vọng sự đối xử tử tế của người khác, mà họ không làm như mình mong đợi, mình thấy tổn thương vì nghĩ mình không được tôn trọng.
VẬY LÀM SAO VỚI CƠN GIẬN?
Thiền sư Thích Nhất Hạnh có nói cơn giận như em bé đang quấy khóc vậy. Nó cần được vỗ về, quan tâm và yêu thương bằng chánh niệm.
Bằng cách lắng lại, hít thở sâu, nhìn sâu vào tâm mình để nhìn vào cơn giận và ý thức được điều gì đang khơi lên cơn giận của mình. Ý thức được điều gì trong mình đang cảm thấy bị tổn thương: Cảm giác bị lạc lõng, bỏ rơi, khinh khi, từ chối, tự ái, tham lam, lo sợ, bị phản bội hoặc bị vạch trần,…
Vỗ về nó và nhận định nó là một phần của mình, nhưng không quyết định mình là ai. Mình là một con người và mình đang có một cơn giận. Mình là một người tốt và hiện tại mình đang thấy bị tổn thương. Mình là một người tử tế và mình sẽ không để con giận khống chế mình, tâm trạng và miệng lưỡi hay hành động của mình.
Đặt mình và cơn giận về đúng chỗ của nó.

Hãy thử làm việc thực hành này trước khi bạn định mở miệng để ném bom lại ai đó.
Rồi dần dần bạn không chỉ bớt giận mà còn có thể mỉm cười nữa đó.
Yeuthuong,
butchivuive
