Sáng nay ngồi nhấm nháp ly cafe rồi tiếp tục viết tiếp bài báo cáo cuối kỳ của khóa học làm Tuyên Úy Bệnh Viện. Những câu hỏi cân não làm cho mình muốn dừng lại để thư giãn. Bỗng dưng muốn nghe một bài Rap của Đen Vâu. Bài hát mình chọn là Đừng gọi anh là Idol (Thần Tượng):
“…Anh không muốn áp lực phải là thần tượng của một ai
Vì điều đó sẽ biến anh thành người khác vào một mai
Sống không được là mình, ôi điều đó thật là đau đớn sao
Anh ghét việc bị trở thành một thứ gì đó thật lớn lao
Anh chỉ là người bình thường, thường đến mức không thể nào thường hơn
Vẫn phải làm vẫn lao động, đêm nằm co mình trên chiếc giường đơn
Đời có khi thoải mái , cũng có lúc như đi trên đường trơn
Lòng có khi bằng phẳng, có lúc chập chùng như dãy Trường Sơn…”
Những ca từ tưởng như mộc mạc của Đen nhưng ẩn sâu bên dưới là một triết lý sống rất đáng suy nghĩ.
Triết lý đó là: Con người sống cuộc đời của chính mình cách tử tế chứ không phải diễn hay sống dưới áp lực của người khác hay kể cả đó là những trông đợi có vẻ tích cực như: thành thần tượng, nổi tiếng hay trở nên lớn lao danh giá.
Mình còn nhớ thời học philosophy, giáo sư có nói một câu làm mình không hiểu lắm thế này:
LÀM NGƯỜI CHO ĐÀNG HOÀNG TRỌN VẸN THÌ ĐÃ LÀ THÁNH RỒI.
NHIỀU NGƯỜI TRỐN LÀM NGƯỜI ĐÒI LÀM THÁNH SỐNG.
Đến giờ, sống thêm chục năm, bước chân vào cái thực tế phũ phàng của cuộc sống, trước những áp lực, kỳ vọng thì thấy giáo sư nói đúng.
Làm người cho ra chất tử tế trước những cạm bẫy, lọc lừa, trục lợi đã là một sự chiến đấu thực nhất.

Giữ sự thanh thản trước những bất công, chèn ép, phản bội đã là một trình độ đòi hỏi chiêm niệm sâu sắc.
Để tích cực, vui tươi trước những khó chịu, phiền toái, khó khăn là cả một sự nỗ lực lớn.
Để sống là chính mình với tự do suy nghĩ, chọn lựa, hành động và dám chịu trách nhiệm cho việc làm của mình mà không đổ lỗi cho hoàn cảnh hay cho ai thì đã phải là tu tâm dưỡng tánh liên tục rồi.
Để sống là người chồng, người vợ, hay người chủ, người đi làm thuê,… cho đúng với bổn phận trọn vẹn đã là một thách đố rồi.
Sẵn sàng ra tay tương trợ, giúp đỡ người khác một cách vô vị lợi, không tính toán thì đã làm cho cuộc sống thành những phép màu rồi.
Vậy nên mong lắm, nền giáo dục hay mỗi con người trưởng thành sẽ quyết tâm là NGƯỜI TỬ TẾ, đơn giản thôi nhưng sẽ thật sự tạo nên khác biệt…

Yeuthuong,
Butchivuive
