Chuyện cổ của Hy Lạp có kể rằng:
Có một thầy giáo nọ rất nóng tính và thường hay mắng mỏ một anh học sinh về những lỗi nhỏ. Khi la mắng hay có thể gọi là bạo hành về ngôn từ, người thầy đó sẽ tính phí cho học trò đó về đặc ân “Bị La Rầy.” Nó được coi là phí phụ đạo, đáng phải trả cho thầy giáo.

Người học trò đó sau này tốt nghiệp và đi làm tại Athens. Bất cứ khi nào sếp anh ta hay ai đó bạo lực anh về ngôn từ hay la rầy anh, anh cười vui vẻ.
Anh không buồn phiền hay tức tối về bất cứ sự sỉ nhục nào.
Bạn bè và đồng nghiệp tò mò và coi anh ta như một tượng đài hay vị thánh sống. Nên họ hỏi anh ta tại sao lại có thể cười khi bị la mắng như vậy.
Anh trả lời: Khi tôi là học trò, tôi phải trả tiền mỗi khi bị mắng. Bây giờ tôi bị la mắng miễn phí! Điều này làm tôi thấy hạnh phúc.
Có lẽ, chúng ta nên tính phí cho con cái mỗi lần chúng ta phải gân cổ lên để la rầy chúng về việc không dọn phòng hoặc không chịu làm bài tập về nhà. Sau này, khi chúng lớn lên, mỗi khi bạn đời mắng mỏ chúng hay bị sếp la rầy, chúng sẽ không lấy làm tức giận và chỉ cười vui vẻ giống như chàng sinh viên Hy Lạp kia. Bởi vì giờ chúng không phải trả tiền cho việc đó.

Yeuthuong,
Butchivuive dịch từ “How another Student learnt to Laugh at Abuse” trong sách “Good? Bad? Who knows?” của thiền sư Ajahn Brahm.
