Nếu nhanh nhẹn, hoạt náo là một nét đẹp, thì thẹn thùng và trầm lặng cũng mang một vẻ đẹp của riêng mình. Ở một số văn hóa thì không coi thẹn thùng, nhút nhát, xấu hổ là hay hay đẹp mà coi đó là những điều cần phải vượt qua, để trở nên bén nhạy hơn.
Chúng ta thường được dạy phải tự tin, nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói và thể hiện quan điểm, và chia sẻ câu chuyện không chút ngại ngần.
Nhưng thực sự, hãy để ý rằng những người quá cởi mở hay nói nhiều, họ sớm chốc sẽ trở nên tẻ nhạt, bởi vì có bao nhiêu họ đã thể hiện ra hết. Điều này giống như một cái cây mà không có bóng mát.
Nhưng những người thẹn thùng, trầm lặng, họ lại có những cái bóng dài. Đó là nơi họ giấu những vẻ đẹp khỏi những ánh mắt tò mò, hiếu kỳ. Nơi họ có một sự quan sát, lắng nghe tinh tế hơn. Họ thu thập rất nhiều thông tin, rồi cân nhắc, suy xét cẩn thận. Tuy họ nói ít, nhưng những lời họ nói ra đều rất có chiều sâu và trọng lượng.
Những người trầm lặng, có chút thẹn thùng nhắc cho chúng ta về màu nhiệm của cuộc sống mà không thể đơn giản giải thích hay giãi bày được. Họ mời gọi chúng ta bước vào một mối quan hệ bạn bè sâu đậm trong tôn trọng và một sự hiện diện không lời với nhau trong yêu thương.
Nếu bạn là một người trầm lặng thì hôm nay là ngày vinh danh bạn, một vẻ đẹp ẩn kín.
Nếu bạn có một hay những người bạn thẹn thùng thì đây là lúc để bắt đầu thấy những vẻ đẹp và chiều sâu của họ.
Chúc cả nhà tối an yên!
Yeuthuong
Butchivuive suy tư từ “The Beauty of Shyness” trong cuốn sách Bread for the Journey của tác giả Henri Nouwen.

