Trong cuốn sách: “The boy, the mouse, the fox and the horse” có một đoạn nói về việc cậu bé khi ở trên lưng bác ngựa đã sợ mà buông tay ra nên ngã xuống và khóc. Khi đó bác ngựa đã nói:
“NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT CHẢY RA CÓ LÝ DO VÀ CHÚNG LÀ SỨC MẠNH CỦA CHÁU CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ YẾU ĐUỐI.”
butchivuive đã mất nhiều thời gian để suy tư về câu nói này. Một điều mà có lẽ khó khăn hơn với những ai xuất phát từ nền văn hóa Châu Á đặc biệt là Việt Nam. Nơi mà quan niệm rằng: Khóc lóc là yếu đuối. Phải nín! Phải giấu nước mắt vào bên trong.
Nhưng khi mình có cơ hội sống ở một nước có nền văn hóa khác và nơi đó họ quan niệm về nước mắt khác nhiều.
Dám khóc cho những gì mình yêu thương là can đảm.
Dám khóc cho những khổ đau của mình là mạnh mẽ thể hiện cảm xúc chân thật nhất. Khi đó những người xung quanh luôn tìm cho họ khăn giấy không phải để nói họ nín đi, nhưng là để cho họ có thể khóc tiếp cho nỗi đau được chảy ra. Khi đó sẽ có ai đó đến ngồi cạnh hoặc ôm họ vào lòng để cho họ thấy họ không đơn đọc trong nỗi đau đó. Họ xứng đáng được trân trọng và yêu thương.
Dám khóc là sức mạnh bởi vì mọi giọt nước mắt đều có lý do. Càng lớn ta lại càng thấy lý do mình khóc rõ ràng hơn và sâu sắc hơn, Hành trình lớn lên và trưởng thành của mỗi người sẽ không bao giờ thiếu nước mắt và nụ cười. Cả hai đều góp phàn tạo nên nét đặc trưng và cá vị của mỗi con người.
Khi bạn có thời gian, hãy chia sẻ với những người yêu thương của bạn những nụ cười và cả những giọt nước mắt nhé!
Yeuthuong,
butchivuive

