“Càng tranh giành thì càng mất mát. Mọi cuộc chiến đấu đều chỉ có một kết cục duy nhất là cùng thua. Cái gì của bạn thì không cần tranh giành. Cái gì phải giành thì đã không phải là của bạn. Một khi bạn đã không tranh giành nữa thì không ai tranh được gì của bạn.”
(Trích từ Facebooker: Sự Thật Man)
Có lẽ phải mất rất nhiều thời gian và trải nghiệm mới thấy những câu trên có lý. Cuộc đời vẫn tạo ra áp lực cho những bạn trẻ bước vào đời thì phải phấn đấu và đạt được cái mình muốn bằng mọi giá. Đôi khi cái giá quá đắt khi nhận ra rằng cả hai phía cùng thua trong một cuộc tranh giành.
Chuyện kể về hai thuyền trưởng chở hàng trên biển. Họ nói chuyện với nhau và khoe về những thành tích của họ và cả hai cùng nghĩ tới một cuộc đua xem ai sẽ về tới cảng trước. Khi thấy thuyền mình tụt lại sau, thuyền trưởng lại cho đốt thêm nhiên liệu để đạt được vận tốc lớn hơn. Sau khi đã đốt hết nhiên liệu dự trữ, vì nghĩ tới chiến thắng, nghĩ tới vinh quang của kẻ dẫn đầu, họ đốt sang cả những mặt hàng mà họ phải chuyên chở. Sau cùng, vẫn có kẻ thắng và người thua, nhưng khi nhìn lại con thuyền, họ đã đốt sạch mọi thứ cho một cuộc đua. Vậy, thực sự có người thắng hay cả hai cùng thua?
Cuộc chiến thắng lớn nhất của một con người có lẽ là chiến thắng chính mình. Chiến thắng cái TÔI ngạo mạn và hiếu thắng. Chiến thắng cái ham muốn tranh giành vinh quang và sự ca tụng. Sức mạnh thực sự chính là sự tự chủ, tiết độ, bản lĩnh và một con tim thiện lành, khiêm tốn trước sóng gió cuộc đời.
Chính khi mình dừng tranh giành là lúc nhận ra sự quan trọng của bình an. Tuy nhiên, đây là một bài học cuộc đời. Nó không dừng lại ở một lần khám phá là đủ. Nhưng sẽ là một nỗ lực mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm.
Cùng tạ ơn và sống an yên bạn nhé!
Yeuthuong,
Butchivuive

