Hỏng thì vứt đi thôi! Mua cái mới!
Đây là não trạng khá phổ biến trong một xã hội tiêu thụ ngày hôm nay với những thứ bị hư hỏng một chút.
Thay vì sửa chữa chúng, chúng ta nói: “Ôi, tôi không có thời gian để sửa nó, tôi sẽ vứt nó vào thùng rác và mua một cái mới.”
Và thường chúng ta cũng đối xử với người khác như vậy!
Chúng ta nói rằng:
“- Ôi trời, cái gã đó là thằng nghiện rượu!
– Cái cô đó trầm cảm rồi!
– Công ty họ chết chắc rồi!
…
Chúng ta tốt nhất là không nên dây dưa quan hệ với họ nữa.”
Từ đó, chúng ta loại bỏ người khác bởi vì những thương tổn bên ngoài của họ. Chúng ta kìm hãm cuộc đời họ bằng việc từ chối những khả năng hay con người họ mà nay đang bị bầm tím bởi các tổn thương.
Có một sự thật là mỗi người chúng ta cách nào đó đều là những cây lau bị dập, bên ngoài hay bên trong.
Một cuộc đời trắc ẩn, thương xót là một cuộc đời khi đó chúng ta tin vào sức mạnh được kín ẩn trong sự yếu đuối và một cộng đoàn, tập thể, giáo xứ thật thì là một cộng đoàn hiệp hành của những con người lữ hành mong manh và tổn thương.
Yeuthuong,
Butchivuive lược dịch từ Bread for the Journey của tác giả Henri Nouwen

