Tại một thiền viện nọ, có các vị tu sĩ sống nơi thanh vắng, xa khỏi những ồn áo thị phi của thành thị, có một nguyên tắc là:
“CÁC TU SĨ ĐƯỢC PHÉP MẮC SAI LẦM.”
Họ nhận ra rằng, khi tu sĩ không sợ phải mắc những sai lầm, thì khi đó họ ít mắc lỗi hơn.
Một ngày nọ, vị tu viện trưởng đi quanh tu viện và thấy một chiếc búa để quên ở trên cỏ và đã bắt đầu rỉ sét. Tu viện trưởng rất thất vọng với sự bất cẩn của các thầy tu của mình. Tất cả những đồ vật dụng trong tu viện đều đến từ sự cúng dường hay giúp đỡ quyên góp của những người dân nghèo khó phải làm lụng vất vả. Chiếc búa này cũng do một người nghèo nhưng rộng lượng có lẽ phải tích góp hàng tuần mới có thể mua tặng. Và cách đối xử với chiếc búa đó thật không thể chấp nhận được. Ông liền gọi các thầy tu đến họp gấp.

Một vị tu viện trưởng thường ngày vẫn hiền hòa nhẫn nại như những hạt đậu nghiền mà nay nóng như trái ớt hiểm! Ông đã mắng các tu sĩ trẻ hơn nặng lời và nghĩ họ phải học lấy bài học lần này.
Nhưng khi ông nói xong, thì thấy các thầy vẫn ngồi yên, tái mặt và im lặng. Ông trông đợi sẽ có ai đó đứng lên thú tội, nhưng không một ai nhúc nhích. Tất cả đều căng thẳng, im lặng và chờ đợi.
Ông đã rất thất vọng về các đồ đệ và đứng dậy bước vào hành lang. Ông đã nghĩ các đồ đệ không có tinh thần trách nhiệm khi không dám thừa nhận sự bất cẩn của mình. Có thể ông đã quá dữ dội khi nãy.
Khi ông bước tới cuối hành lang, ông chợt nhận ra tại sao không một đệ tử nào nhận trách nhiệm đó. Ông quay lại và trở lại phòng họp. Ông nói: “Thưa các sư, tôi đã tìm ra kẻ đã để cái búa ở trên cỏ. ĐÓ CHÍNH LÀ TÔI.”
Ông đã nhớ lại cái ngày mà ông làm việc ngoài vườn, và do vội vã nên đã quên không cất chiếc búa đi. Ngay khi ông mắng các đệ tử, ông vẫn chưa nhớ ra. Nhưng sau khi mắng và thái độ của các đệ tử khiến ông nhớ lại thủ phạm. Ông thấy thật xấu hổ và những lời ông mắng đệ tử quay lại với ông.
Nhưng thật may mắn, nguyên tắc của tu viện là: Chúng ta được phép mắc sai lầm trong tu viện này, không ngoại trừ tu viện trưởng!
Suy tư:
Chúng ta đều mắc sai lầm hết lần này tới lần khác!
Cuộc sống là việc học để mắc sai lầm ít hơn và thi thoảng chứ không phải liên tục.
Hiểu chân lý này, chúng ta có lẽ sẽ bao dung hơn cho chính mình và nhất là người khác khi mình hay họ mắc lỗi.
Một thực hành hôm nay, khi thấy ai mắc lỗi, hãy im lặng, mỉm cười, rồi nói: “Ôi em làm sao hay vậy, em làm lại được không?” Sau đó tất cả cùng vui và cùng dọn dẹp lỗi lầm đó.
Cuộc đời sẽ đẹp và đáng yêu hơn khi chúng ta nhận thấy chiếc búa mình đã bỏ quên!
Yeuthuong,
Butchivuive lược dịch và suy tư từ cuốn sách Opening the Door of Your Heart của thiền sư Ajahn Brahm.
