Đây là câu hỏi của những bạn đang tuổi teen luôn thắc mắc:
Ba mẹ có thương con không mà sao cấm đoán con đủ điều?
Các bạn tuổi mới lớn trong quá trình hình thành tâm lý và nhân cách, bắt đầu ý thức hơn về cái TÔI ngạo nghễ của mình, cùng với sự ảnh hưởng của các bạn cùng lứa (peer pressure) về một cuộc sống bay bổng và tự do tuyệt đối cho mọi thứ mình thích.
Mọi người hay nói tuổi teen là tuổi Nổi Loạn, Ương Bướng và Chống Đối. Vì những biểu hiện của các bạn là thách thức quyền bính để thể hiện cái TÔI mới bắt đầu trỗi dậy đòi quyền lợi.
Butchivuive gặp rất nhiều bạn bè đang trong thời kỳ phải chiến đấu với những bạn đang tuổi NGÔNG này. Mình nghe các bạn chia sẻ về những lần tăng xông, nhức đầu trước những sự nổi loạn của các con phần trẻ con thì nhiều mà người lớn thì ít.

Đa phần đều ngán ngẩm trước những bộ mặt khó chịu và bất hợp tác của các con trong việc vâng lời Cha Mẹ. Nói mãi mà nó cứ như điếc! Nhìn thấy việc mà nó cứ như mù! Chỉ thích được thể hiện trước người ngoài là mình nổi trội hay chất như nước cất! Nhưng từ từ nghĩ lại, thì chúng ta có thể sẽ thấy hình ảnh của mình khi xưa, cũng trẻ trâu, cũng háu đá, cũng liều lĩnh và thiếu suy nghĩ…
Vậy, có một giải pháp nào cho điều này không?
Nếu để đưa ra phương pháp chuẩn cho tất cả mọi trường hợp thì thật là ảo tưởng vì mỗi trường hợp đều khác nhau, hay nói cách khác mỗi con người đều là những cá vị độc đáo và mang trong mình những khuynh hướng và khả năng khác nhau.
Nhưng không phải vì thế mà chúng ta buông để các con lao mình vào bờ vực hay chọn cách nhốt con trong lồng sắt để kiềm hãm và thuần hóa bằng roi vọt.
Khoảng cách thế hệ, kinh nghiệm cuộc đời, tư cách người dạy dỗ, mang trách nhiệm thường là những điều làm cho Cha Mẹ phải gồng lên để sống mỗi ngày. Nhưng có một điều mà các Cha Mẹ dường như không thể hiện hay không muốn lộ ra là: CHA MẸ CŨNG LÀ NHỮNG CON NGƯỜI, CŨNG CÓ NHỮNG NỖI LÒNG, DẰN VẶT HAY KHỔ TÂM TRONG KIẾP NHÂN SINH VỪA PHẢI CHIẾN ĐẤU VỚI ÁP LỰC CUỘC SỐNG VÀ VỪA PHẢI CƯU MANG THÊM CUỘC ĐỜI CỦA CÁC CON.
Những tâm sự đó cha mẹ thường không muốn các con biết, không muốn các con phải khổ lây. Nhưng khi thiếu đi sự chia sẻ rất người rất thật đó, các con dường như không biết được tâm tư nỗi lòng của hai con người cũng đang áp lực và mệt mỏi sống bên mình, các con khi đó chỉ nhìn thấy mình cần được đáp ứng chứ không thấy được phúc lành của việc chia sẻ và nâng đỡ cha mẹ.
Vậy nên, khi yêu thì cũng là nhận, mong lắm các Cha Mẹ thay vì thời gian quát mắng con, nhức đầu, tăng xông, thì ngồi xuống cùng con tâm sự và chia sẻ cuộc sống. Đừng nghĩ các con không hiểu, các con sẽ hiểu vì con tim có lý lẽ để chạm tới con tim.
Chúc các cha mẹ và các con sống chia sẻ và yêu thương trong ngôi nhà, mái ấm đầy sự thấu hiểu và an toàn.
Yeuthuong,
Butchivuive
