“Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ nhận ra: Thứ chúng ta cần không hẳn là có đủ tiền để mua một món gì đó, cũng chẳng phải đủ thời gian để làm một điều gì đó, mà chính là gom trọn vẹn đủ dũng khí để băng băng lao ra khỏi cuộc đời vốn rất nhạt nhòa này.

Nỗ lực hết mình cũng chẳng để ai trầm trồ khen ngợi, mà là để bản thân khi quay đầu nhìn lại, phải cảm động, tự hào vì đã dám can đảm xé bỏ vài trang nháp nguệch ngoạc đầu đời, rồi toàn tâm toàn ý phấn đấu hết mình cho những cơ hội tốt đẹp của bản thân trong những ngày tháng tới.” (Trích trong sách “Đợi mưa, đợi gió, đợi bình an” của Huệ Như Hạm Đạm)

SUY TƯ:
Bạn thấy sao khi đọc xong những dòng trên?
Còn mình đã rất cảm động khi đọc trích đoạn trên của tác giả Huệ Như Hạm Đạm. Mình thấy đây có lẽ là điều đau đáu trong tim của rất nhiều người về khao khát sống một cuộc sống cho ra gì. Nơi đó mình được tự do, thỏa chí tang bồng, sống mà không còn phải sợ, không còn cảm thấy phải gồng mình lên để chịu đựng nhưng là tận hưởng cuộc sống với gió mưa và nắng vàng.

Đó là cuộc sống không vì lời khen tiếng chê của thiên hạ, của gia đình hay bạn bè. Nơi đó mình can đảm để nỗ lực cho lý tưởng cũng như mạnh mẽ để nhận lỗi, để sửa sai, để bắt đầu lại. Mình thấy đây là cái đẹp của cuộc sống có sự bao dung và yêu thương. Chính điều này làm con người thực sự thay đổi vì họ không còn mệt mỏi để tỏ ra hoàn hảo luôn luôn.

Can đảm để đợi cả mưa, cả gió.
Can đảm để nhảy trong mưa và hát trong gió.
Và cũng can đảm để ngồi xuống nghỉ ngơi và cảm nhận bình an trong cả mưa lẫn gió.

Yeuthuong,

little-pencil