Khó khăn, tựa như cơn mưa lớn giữa đồng vắng
Không thể tránh, chỉ có thể học cách bước chậm lại, lắng nghe từng hạt nước rơi để hiểu rằng cuộc đời luôn vận hành theo cách riêng của nó.

Thích nghi có lẽ không phải là chịu đựng, mà là mở lòng ra với điều chưa biết, như chiếc lá non uốn mình theo chiều gió, để rồi lớn lên trong nắng ấm mà không đánh mất màu xanh tươi của mình.” (Trích trong Truyền Cảm Hứng 1508)

Photo: https://depositphotos.com/

Vượt qua có lẽ không đến từ sức mạnh cơ bắp, bạo lực hay đo đạt bằng con số, thành tích, lời khen hoặc bằng cấp, sâu sắc hơn đó là từ sự mềm mại trong tâm hồn. Sức mạnh nội tâm đó là nơi ta có thể rơi xuống mà không vỡ, gục ngã mà vẫn giữ được ánh sáng dịu dàng của lòng tin và một sự tử tế, nhẫn nại.

Sự trưởng thành có lẽ không ở việc mình có thể tránh né bão giông, mà là biết cắm rễ sâu hơn, chắc hơn. Rồi khi mỗi cơn giông tố có tới, ta vẫn kiên cường vững vàng giữa đất trời vô tận.

Và chính trong khoảnh khắc ta chấp nhận để thay đổi, để đi ngược vào bên trong, để phát triển sức mạnh nội tâm, thì một cánh cửa của sự mới mẻ mở ra, của năng lượng mạnh mẽ được khai sinh. Điều tuyệt vời là năng lượng đó không phải để ta chạy thoát khỏi mọi khó khăn, nhưng để ta có thể trở thành một con người đủ sức bước trong nghịch cảnh với nụ cười trên môi, với lý trí thông suốt cùng một trái tim bao dung.

Yeuthuong,

Little-pencil góp nhặt và suy tư