Có một cô học trò hỏi mình: “Nếu cả đời này… không rực rỡ thì sao?” Trông cô bé thoáng buồn và rụt rè, thiếu tự tin. Tôi im lặng một hồi, nhìn ra xa xa nơi những hàng cây xanh mướt vẫn đang đùa giỡn với cơn gió chiều hè. Tôi hỏi:
– Em có thấy hàng cây đó không?
– Dạ, em thấy.
– Em có thấy những chiếc lá đang đu đưa nhảy múa cùng cơn gió chiều mát mẻ?
– Dạ.
– Mình chỉ là chiếc lá, việc của mình là Xanh. Không phải ai cũng được sinh ra để “đội đá vá trời,” nhưng nếu mình sinh ra là một chiếc lá và mình đã xanh hết mình, thì cuộc đời mình đã sống rất đẹp rồi.

Vậy nên, rực rỡ hay không thì cũng có sao đâu, phải không?
Đâu phải ai cũng là mặt trời để chói lòa. Mà có lẽ chúng ta cũng không hiểu là mặt trời phải chịu đựng những gì để cháy sáng rực rỡ như vậy?!

Tôi kể em nghe một câu chuyện có thật ở Đài Loan:

Có một ông lão tên là Huang Yong-Fu sinh năm 1924, năm nay cụ đã 101 tuổi. Ông sinh ra tham gia nhập ngũ, trở thành một người lính bình thường và giải ngũ năm 55 tuổi. Cụ về làm bảo vệ cho một trường học tới năm 70 tuổi thì nghỉ hưu. Ông không có gia đình và sống đơn độc trong một khu làng nghèo, hẻo lánh đã được xây dựng cho quân nhân và nay đã lụp sụp.

Đến năm 86 tuổi, thấy hàng xóm của mình lần lượt qua đời hay chuyển đi nơi khác sinh sống. Ngôi làng gần như bị bỏ hoang và chính quyền tính đến chuyện giải tỏa. Cụ buồn chán, đi mua sơn về và quyết định vẽ một con chim trước cửa nhà mình. Rồi cụ vẽ thêm con chó, con mèo,…

Ngày tháng trôi qua, cụ đã vẽ hết tất cả những bức tường của ngôi làng hoang phế và nó bỗng trở nên một bức tranh rực rỡ màu sắc, một tác phẩm nghệ thuật khổng lồ. Các sinh viên sống gần đó thấy vậy cùng ký một thỉnh nguyện yêu cầu chính phủ ngừng việc giải toả khu làng.

Đến hôm nay, RAINBOW VILLAGE đã trở thành một trong những tuyệt tác kỳ diệu, một địa điểm du lịch, check-in nổi tiếng ở Đài Trung mà khách du lịch nhất định phải ghé thăm.

Và đến bây giờ, cụ đã 101 tuổi, vẫn âm thầm, lầm lũi vẫn mang sơn và cọ đi vẽ thêm hoặc chỉnh lại các tác phẩm của mình.

Tôi nhớ lại một bài thơ của Nguyễn Sĩ Đại:

“Kẻ vá trời lấp bể
Người đắp lũy xây thành
Mình chỉ là chiếc lá
Việc của mình là xanh.”

Nguyện chúc cô bé học trò và những ai đang lo lắng vì chưa được rực rỡ, thì cứ mãi xanh, cứ hãy sống tử tế. Sống hết lòng – vì một cuộc đời trọn vẹn, là đã đủ đẹp rồi phải không?

Yeuthuong,

Little-pencil

Photo: dreamstime