Tĩnh lặng không phải là món quà của tuổi tác, mà là kết tinh của những giông bão đã đi qua.Tôi thường được hỏi: “Khi nào mình sẽ thấy bình an?”
Câu trả lời thật ra không nằm ở thời gian, mà ở những gì bạn đã can đảm vượt qua.

Không ai trưởng thành chỉ vì lớn lên. Trưởng thành là khi ta từng vỡ vụn, từng cô đơn đến nghẹt thở, từng mất mát đến chẳng còn gì để níu giữ – nhưng vẫn tiếp tục bước đi, và không quên dịu dàng với chính mình.

Khi cuộc đời trở nên quá sức chịu đựng, đừng quở trách bản thân vì yếu đuối, cũng đừng ép mình phải mạnh mẽ mọi lúc. Hãy nhớ: cơ thể bạn, trái tim bạn, chính bạn là người đã gắng gượng đi qua tất cả. Vậy nên, hãy biết ơn và ân cần với chính mình.

“Trong cuốn sách “Tạm biệt tôi của nhiều năm về trước” của tác giả An, có đoạn thế này:
Dẫu cho cuộc sống của người trưởng thành có tàn khốc đến đâu,
Con người xung quanh bạn có lạnh nhạt thế nào,
cuộc sống của bạn có trải qua bao nhiêu sóng gió,
vẫn mong bạn hãy tử tế và dịu dàng với bản thân. Bởi khi mọi chuyện trở nên tệ hại, chỉ có cơ thể bạn, chính bạn cùng chịu đựng tất thảy khổ sở mà thôi.”

Thấu cảm không bắt đầu từ người khác. Nó bắt đầu từ cách bạn lắng nghe chính mình, tha thứ cho mình, và ôm lấy mình trong những ngày tăm tối nhất.

Tâm an không phải là điểm đến.
Nó là ngọn đèn nhỏ bạn thắp lên mỗi lần trái tim mệt mỏi.
Và khi ấy, bóng tối không còn đáng sợ vì khi đó ta hiểu mệt mỏi và bóng tối kia cũng là một phần của sự trưởng thành, của việc lớn lên và là một phần sắc màu của cuộc đời mình.

Có thể hôm nay tốt đẹp,
Có thể hôm nay sẽ mệt mỏi,
Có thể hôm nay đầy thử thách,
Ngồi xuống, tĩnh lại và thở sâu hơn bạn nhé.
Sau cơn mưa trời lại sáng!

Yeuthuong,

Little-pencil

Photo: https://cdn.shopify.com/