Chuyện kể về một cây hoa hồng được trồng trong khu vườn cuộc đời. Nó được chủ chăm sóc yêu mến. Nó vươn mình rực rỡ trong dáng kiêu sa, trước thèm muốn của khóm cúc, buồn tủi của đám lau sậy.
Đến mùa trổ bông cây hồng rực rỡ vì cái sắc đỏ thắm kiêu sa, quý phái. Khách qua đường ai cũng trầm trồ khen ngợi.
Nhưng đến một ngày, người làm vườn đã quyết định chặt đi gốc hồng. Có thời để khoe sắc, cũng có thời để tang thương. Nhát dao định mệnh chặt xuống. Chỉ ngày sau, không ai còn thấy vẻ kiêu sa kia nữa. Trước nhát rìu, cây hồng chẳng hiểu được đời mình.
Cây hồng nằm chết khô như bao cây củi. Rồi người làm vườn đem khúc gỗ hồng treo lên gác bếp. Từ đó khúc gỗ nằm lặng lẽ quên đời trong gác bếp. Bụi khói làm nó nghẹt thở. Còn đâu những giờ phút rực rỡ. Khúc gỗ hồng lặng im thương nhớ cuộc đời mình.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã vào quên lãng, đến một ngày lửa nóng đã hong khô khúc gỗ. Người thợ làm vườn đem nó ra đẽo gọt. Nó đau đớn oán than. Đã tưởng như chết khô mà vẫn không được yên nghỉ.
Vẫn chưa hết, ngưòi thợ làm vườn nung đỏ mũi khoan rồi đục nhiều lỗ nhỏ trên nó. Nó đau ngất trước sức nóng tàn nhẫn cắm vào thớ thịt. Có một thời để bình yên, cũng có một thời tan tác.
Rồi cũng đến một ngày, nó tỉnh dậy sau cơn đau và khi đó người thợ cũng hoàn thành công việc. Nó thấy mình trở nên một cây sáo trong tay người nghệ sĩ.
Trong một ngày thật trang trọng, người nghệ sĩ đứng giữa đất trời bao la, nâng sáo hồng trên môi hôn. Nó rung lên cảm xúc, nó thấy đôi môi bát ngát của người nghệ sĩ đưa nó vào một thế giới thật bao la. Hơi ấm và tâm hồn người nghệ sĩ kề bên sáo hồng, để rồi một bài ca huyền diệu nhè nhẹ đẩy gió vươn vào thinh không.
Bấy giờ cây hồng mới hiểu vì sao nó đã bị chặt gãy.
Nó mất đi dáng vẻ tuy có lời khen của khách qua đường nhưng sớm nở tối tàn. Giờ đây nó luôn luôn trong tay người nghệ sĩ đi khắp vũ trụ. Từ đó, hôm qua, hôm nay rồi mãi mãi ngàn sau, cứ đẩy gió đi vào thinh không để ru đời bằng ngàn bài ca vô tận.
(Little-pencil tóm tắt từ “Thời Gian” – Nguyễn Tầm Thường.)
Lạy Chúa,
Con chẳng nhìn rõ được tương lai. Xin cho con hiểu những quãng thời gian huyền nhiệm đó là sự khôn ngoan và quan phòng của Chúa săn sóc con. Mọi biến cố xảy đến trong cuộc sống con đều đến từ định nghĩa: Chúa là Tình Yêu (1Ga 4:16) từ khởi nguyên cho đến tận cùng (St 22:13)

