Nhìn các em bé bi bô học nói thật đáng yêu. Nó diễn ra đầy hứng thú, tự nhiên và thêm cả phần ồn ào. Hai năm để bập bẹ, để học hỏi kỹ năng giao tiếp và thể hiện bản thân qua lời nói.

Nhưng khi lớn thêm, va vấp thêm, thất bại nhiều hơn, trải đời sâu hơn, người ta dần nhận ra rằng “BIẾT IM LẶNG” cũng là một dạng trí tuệ. Và nhiều khi biết im lặng còn khó hơn nói rất nhiều.

Mình còn nhớ một anh bạn đã chia sẻ khi bị đổ lỗi sai trong báo cáo của mình. Thay vì phản kháng tức giận, cãi lại để bảo vệ bản thân, anh đã chọn cách im lặng, lắng nghe hết mọi ý kiến. Anh im lặng, rồi cám ơn mọi người đã góp ý và nói rằng có lẽ anh cần trình bày một ý nhỏ. Rồi sau đó anh lặng lẽ lấy ra những bằng chứng cụ thể chi tiết cho công việc đã làm.

Rõ ràng, sự im lặng của anh không phải là yếu đuối, mà là sự kiểm soát cảm xúc – điều người trưởng thành rèn luyện được sau nhiều va chạm. Nó thể hiện sự tự tin vào giá trị bản thân và sự tôn trọng tập thể.

Im lặng không có nghĩa là thụ động. Đó là sự lắng nghe, là khả năng quan sát, là nghệ thuật thấu hiểu trước khi phản hồi. Một người thầy giỏi không chỉ nói hay, mà còn biết khi nào nên lặng im để học trò tự tìm lời giải. Một người bạn tốt không chỉ chia sẻ, mà còn biết khi nào nên im lặng để người kia được trút bầu tâm sự.

Trong xã hội đầy ồn ào và ý kiến, im lặng trở thành một hành động có chủ đích – giúp ta suy ngẫm, tiết chế bản thân và thể hiện sự tôn trọng người khác. Như vậy, học im lặng là học sự điềm tĩnh, học cách tồn tại hài hòa với thế giới. Và đó là bài học của cả đời người.

Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo;
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu

                  -Hàn Mặc Tử –

Yeuthuong,

Little-pencil

Photo: Mediativemind