Du khách đến một nơi để chiêm ngưỡng, thưởng ngoạn, rồi rời đi. Họ hài lòng với vẻ đẹp bề mặt, sống trọn khoảnh khắc nhưng không chạm tới chiều sâu. Còn lữ khách là người đi không chỉ để nhìn, mà để tìm. Họ tìm một điều gì đó vượt lên cảnh vật: một câu trả lời, một ý nghĩa, một phần bị mất của chính mình.
Du khách bước đi vì đã biết mình muốn gì; lữ khách lên đường vì chưa biết mình đang tìm gì. Nhưng chính sự chưa-biết đó lại khiến hành trình của lữ khách trở nên sâu sắc và cần thiết. Mỗi bước chân không chỉ vượt qua không gian, mà còn đào sâu vào tâm hồn.
Chúng ta, trong cuộc đời, đôi khi cần là du khách để học cách biết ơn những vẻ đẹp đang có, nhưng cũng cần dũng cảm làm lữ khách để dấn thân vào hành trình không chắc chắn để hiểu rõ chính mình ở tầng sâu hơn.
Và có lẽ, cuộc sống không đòi ta chọn một trong hai, mà mời gọi ta sống như một du-lữ khách: vừa biết dừng lại để cảm, vừa không ngừng đi tới để tìm. Biết đâu điều ta kiếm tìm không ở cuối con đường, mà chính là trên từng bước chân đang bước.
Lữ khách tìm kiếm giữa bụi trần,
Khách du thưởng ngoạn rời bước chân.
Dẫu đời thảnh thơi hay thao thức,
Nhân sinh dâu bể tại thâm tâm.
Huế, TTT, 21/07/2025
Yeuthuong,
Little-pencil

