Em thương mến,

Tối qua, trong khoảnh khắc lặng yên của ngày khép lại, tôi ngồi suy tư về hành trình mà em đang đi qua. Trong lòng tôi chợt vang lên câu hát:

“Đường trắng xóa cát đá,
Lộ trình xa ôi thật xa,
Đường nguy nan phong ba,
Đơn độc đấu tranh kiệt ngã…”

Gặp gỡ Đức Kitô – Tiến Lộc

Phải, con đường em đang đối diện là một chặng dốc đứng, gồ ghề, đầy bão tố. Không phải ai cũng hiểu được những gì em phải gồng mình chống chọi. Có những lúc, dường như tất cả nội lực đều cạn kiệt, và em ngã quỵ trong chính nỗi mỏi mệt vô hình của tâm hồn.

Em đã từng dốc hết lòng mình cho những điều tốt đẹp. Em đã nỗ lực không chỉ để đạt được thành quả, mà còn để sống trọn vẹn, tử tế, và quảng đại với người khác. Những thành công em có được không chỉ là kết quả của sự kiên trì, mà còn là dấu ấn của một trái tim biết yêu thương. Các em nhỏ ngưỡng mộ em, bởi họ cảm nhận được nơi em một người sống thật, sống có lý tưởng.

Và rồi, giữa lúc tưởng chừng bình yên, mọi thứ bỗng đổ sập xuống…

Những lời vu khống, xầm xì, ánh nhìn né tránh, đặc biệt từ những người mà em từng nâng đỡ, từng tin tưởng, hẳn là khiến trái tim em như thắt lại. Tôi không dám nói mình hiểu hết nỗi đau ấy, nhưng tôi muốn ngồi bên em, không để giảng giải, mà để hiện diện, để nói với em rằng: em không sai khi cảm thấy đau đớn, mỏi mệt, hoang mang.

Có thể điều em đang cần lúc này không phải là lời khuyên, không phải là sự giảng hòa, cũng chẳng cần ai “sửa chữa” hay “cứu rỗi” em ngay lập tức. Có lẽ, điều em khao khát nhất chỉ đơn giản là một cái ôm đầy cảm thông, một ánh mắt không phán xét, một lời thì thầm rằng: “Mình tin cậu.” Hoặc chỉ là một người lặng lẽ ngồi bên, không quay lưng, không tránh né.

Nhưng em cũng biết — và chính em đã viết như vậy — đời không phải là cổ tích. Không phải lúc nào cũng có một bàn tay chìa ra đúng lúc. Và thế là em lại một mình tiếp tục đi giữa “trắng xóa cát đá”, giữa một cõi mịt mù hỗn loạn.

Điều đó đau lắm. Em biết và Ngài cũng biết.

Nhưng rồi, lời hát chuyển sang một cung khác:

“Kìa bỗng Ngài tiến đến,
Nhẹ cầm tay nâng con lên,
Ủi an như Mẹ hiền,
Chính Ngài – Chúa Bình Yên.”

Từ “bỗng” ấy không phải là phép màu đến từ bên ngoài. Nó là giây phút tâm hồn em buông xuống – buông sự kiểm soát, buông cả sự phản kháng, buông cả cái danh “tôi phải vững vàng”, “tôi phải mạnh mẽ”. Đó là lúc em ngồi thẫn thờ, tay trắng, lòng trống rỗng… và thật sự cho phép mình yếu đuối trước mặt Chúa.

Chính nơi đó, trong cái trống rỗng ấy, trong tận cùng mỏi mệt ấy, một điều lạ lùng xảy ra: em bắt đầu cảm được vòng tay của Ngài, dịu dàng và đủ đầy như lòng mẹ. Một sự hiện diện không ồn ào, nhưng đủ để khiến em bật khóc — không vì sợ hãi, mà vì cuối cùng em thấy mình không còn đơn độc.

Thánh Phaolô đã nói: “Khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh” (2Cr 12,10). Bởi vì sức mạnh thật không đến từ gồng mình lên, mà đến từ việc dám thú nhận: “Lạy Chúa, con không làm nổi nữa. Xin Ngài làm giúp con.”

Em thương mến,
Tôi không hứa với em rằng vết thương sẽ mau lành. Tôi không dám bảo rằng những hiểu lầm kia sẽ nhanh chóng tan biến. Nhưng tôi tin, và tôi cầu nguyện, để chính lúc này đây, em sẽ bước vào một chiều sâu khác của đức tin — nơi khổ đau không bị loại bỏ, nhưng được ôm lấy và biến đổi.

Hãy để mình khóc nếu cần. Hãy thinh lặng nếu chẳng biết nói gì. Nhưng dù trong bất kỳ cảm xúc nào, xin em đừng tắt tiếng gọi về phía Ngài. Bởi vì chính những lời rên rỉ ấy, những tiếng thở dài của em, cũng là lời cầu nguyện quý giá nhất. Chúa vẫn đang bồng em trên tay – dù em chưa cảm được rõ ràng.

Mặt trời vẫn còn đó, sau lớp mây xám. Và bình minh vẫn đang đến – chậm rãi nhưng chắc chắn.

Cầu nguyện cùng em và cho em,
Với yêu thương và hy vọng.

Little-pencil