Em thương mến,

Có một khu vườn nhỏ bị bỏ quên nhiều năm. Cỏ dại mọc um tùm, hoa héo úa, đất khô cằn. Một ngày, người chủ trở lại. Ông không chê trách khu vườn, cũng không vội vàng thay đổi tất cả. Ông bắt đầu bằng việc nhổ từng cọng cỏ, tưới từng gáo nước, và kiên nhẫn chờ mầm non xanh trở lại. Em à, chính trái tim em cũng giống như khu vườn ấy – cần được chăm sóc, không phải bởi ai khác, mà trước hết là bởi chính em.

Tôi hiểu, để học cách yêu lại chính mình không phải chuyện một sớm một chiều. Nỗi đau cũ, những lời phán xét, và cả sự nghi ngờ về giá trị bản thân có thể khiến em e dè. Nhưng như Henri Nouwen từng nói: “Sự tha thứ và yêu thương bắt đầu khi ta dám đối diện với chính mình mà không chạy trốn.” Em không cần phải hoàn hảo để xứng đáng với tình yêu – em đã được yêu thương từ trước khi làm nên điều gì.

Chiều nay, lời Kinh Thánh vang lên trong tôi, cũng là nhắc chúng ta rằng: “Ta đã gọi con bằng chính tên con, con là của Ta” (Is 43,1). Điều ấy nghĩa là, cho dù em cảm thấy mình vụn vỡ đến đâu, vẫn có một tình yêu kiên định ôm lấy em.

Vậy nên, từng ngày, em hãy tử tế với chính mình hơn một chút, kiên nhẫn như người làm vườn với mảnh đất khô. Và hãy tin rằng, một ngày kia, em sẽ thấy những bông hoa nở rực trong lòng mình.

Tôi cầu nguyện cùng em.
Yeuthuong,

Little-pencil

Photo: Sun Garden