Em thương mến,

Có một con chim nhỏ bay lạc giữa mùa đông giá lạnh. Đôi cánh nó mỏi, gió ngược thổi mạnh, và những cơn bão tuyết khiến nó hoang mang. Nó muốn dừng lại, để mặc cho cơn gió cuốn đi. Nhưng rồi, trong lúc yếu ớt nhất, nó nhìn thấy một tia sáng nhỏ ở phía chân trời dù không rõ là gì, nhưng đủ để nó cố bay thêm một lần nữa. Và chính lần bay ấy đã đưa nó đến vùng đất ấm, nơi mùa xuân đang đợi.

Tôi kể chuyện đó, vì tôi nghĩ đến em. Em trong nhiều lúc mệt mỏi áp lực và đớn đau, đã nhiều lần tự hỏi: “Liệu mình còn đủ sức đi tiếp không?” Có thể em thấy kiệt sức, cô đơn và mất phương hướng. Nhưng em vẫn đang ở đây, đọc những dòng này – điều đó chứng tỏ em chưa từ bỏ.

Tôi viết cho em, không phải để bảo rằng tôi hiểu hết nỗi đau em đang mang nhưng để nói rằng tôi chia sẻ cùng em giờ phút này. Những lúc em nghĩ đến việc buông xuôi, có lẽ không phải vì em yếu đuối, mà vì em đã mạnh mẽ quá lâu mà không được ai nắm tay.

Tư tưởng gia Carl Jung từng nói: Tôi không phải những gì đã xảy ra với tôi, tôi là điều tôi chọn để trở thành. Em không phải là thất bại, hay nỗi đau; em là một con người còn đang bước tiếp – và điều đó đủ đáng trân trọng rồi. Đôi khi, chính trong nghịch cảnh, ta tìm thấy phần sâu thẳm nhất của sự sống – phần biết yêu, biết hy vọng, dù tan nát.

Lời Chúa nhắn nhủ: “Ơn Ta đủ cho con, vì sức mạnh của Ta được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối.” (2 Cr 12,9). Em không cần hoàn hảo, chỉ cần tiếp tục sống, ngay cả trong nước mắt. Chúa đang ở đó, trong từng nhịp thở của em, từng giây phút em chưa từ bỏ. Chúa nói: Ta biết các kế hoạch Ta định cho con – kế hoạch bình an chứ không tai họa, để ban cho con một tương lai đầy hy vọng.” (Gr 29,11).

Nếu hôm nay mây mù còn giăng, em đừng đi một mình.
Hãy cầu nguyện. Hãy nói. Hãy thở.
Và tin rằng có một mùa xuân đang chờ em, phía sau cơn gió lạnh nhất.

Tôi ở đây, lặng lẽ cầu nguyện cho em mỗi ngày.

Yeuthuong,

Little-pencil

Photo: Shutterstock