Lời hứa của hôn nhân: “Yêu thương và tôn trọng nhau khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan…” phải chăng là một bài học đi từ YÊU cho tới THƯƠNG thực sự, thương cho đến cùng?
Người ta thật dễ dàng nói yêu nhau khi cuộc sống thịnh vượng, sức khỏe dồi dào, kinh tế ổn định, vợ chồng chung thủy, con cái ngoan ngoãn nghe lời… Nhưng khi gian nan xảy đến: kinh tế khó khăn, ốm đau bệnh tật, chán nản trong đời sống vợ chồng, ngoại tình, con cái khó bảo, hỗn láo, hư đốn… thì việc nói lời yêu trở nên khó khăn hơn nhiều. Đơn giản hơn là chấp nhận những cái bất toàn của nhau đã khó, huống gì là nói yêu. Vậy nên lúc này, chữ Thương trở nên lời mời gọi để đi cùng nhau cho đến cùng, để chia sẻ, để cùng gánh vác, để chung chia không chỉ nụ cười mà còn cả nước mắt và khổ đau.
Tình yêu trong hôn nhân không chỉ là cảm xúc nồng nàn thuở ban đầu, mà là một hành trình dài của “thương cho đến cùng.” Khi mọi sự êm đềm, ta yêu bằng trái tim; nhưng khi giông bão ập đến, ta chỉ có thể thương bằng ý chí và đức tin. Nhà văn Antoine de Saint-Exupéry từng viết trong Hoàng tử bé: “Yêu không phải là nhìn nhau, mà là cùng nhìn về một hướng.” Cái “hướng” ấy trong hôn nhân Kitô giáo chính là Chúa và nhau, trong mọi hoàn cảnh.
Tin Mừng Gioan đã nói về tình yêu thương của Đức Giêsu: “Người đã yêu thương những kẻ thuộc về mình còn ở thế gian, và Người đã yêu thương họ đến cùng.” (Ga 13:1) Đó là mẫu gương của tình yêu đích thực, một tình yêu biết thương, biết hy sinh, biết ở lại ngay cả khi không còn dễ thương nữa.
Anh Hùng và chị Lan đã kết hôn hơn 25 năm. Khi còn trẻ, họ yêu nhau nồng nàn, cùng vượt qua bao khó khăn để dựng xây mái ấm. Nhưng rồi tuổi già, bệnh tật, và những vết thương tinh thần khiến chị Lan hay quên, tay run, nhiều lần làm đổ cơm, làm vỡ chén. Anh Hùng lúc đầu rất bực, thường la mắng: “Sao em vụng về thế!” Chị chỉ im lặng, nước mắt chảy dài.
Một buổi chiều, khi anh dọn cơm, chị lại làm rơi bát canh nóng. Anh định quát, nhưng rồi thấy đôi bàn tay vợ run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi, anh chợt nhận ra: “Ngày xưa chính những bàn tay này đã nấu cơm cho anh suốt mấy chục năm…” Anh lặng lẽ cầm tay chị, lau canh đổ và chỉ nói khẽ: “Không sao đâu, mình ăn lại nhé.” Từ hôm đó, anh dọn bàn thấp hơn, kê thêm khăn lót, học cách kiên nhẫn và chăm sóc vợ như ngày xưa chị đã chăm anh.
Tình yêu của họ không còn rực rỡ như thuở ban đầu, nhưng lại sâu thẳm và bền bỉ hơn. Đó chính là tình “thương đến cùng,” một tình yêu đã được thanh luyện bằng nước mắt, lòng trung tín và sự tha thứ.

Khi vợ chồng biết “thương cho đến cùng”, họ không còn tìm người hoàn hảo, mà cùng nhau trở nên hoàn thiện. Họ học cách tha thứ, kiên nhẫn, và đồng hành trong cả những tổn thương. Chính trong những vết nứt, ánh sáng của ơn Chúa mới có chỗ để xuyên qua – làm cho tình yêu được thanh luyện và trưởng thành.
Cùng cầu nguyện cho sự bền vững của các gia đình hôm nay:
Lạy Chúa là Cha giàu lòng thương xót,
Chúng con cảm tạ Chúa đã quy tụ chúng con trong mái ấm gia đình – nơi khởi nguồn của tình yêu và sự sống. Xin dạy chúng con biết yêu nhau không chỉ trong niềm vui, nhưng cả trong thử thách; biết nói lời xin lỗi khi làm tổn thương, và biết tha thứ khi bị xúc phạm.
Xin cho vợ chồng biết nâng đỡ nhau, để trong mọi hoàn cảnh — thịnh vượng hay gian nan, mạnh khỏe hay đau yếu — vẫn luôn giữ trọn lời hứa “yêu thương và tôn trọng nhau suốt đời.”
Lạy Chúa Giêsu, Đấng đã yêu thương đến cùng,
Xin ngự giữa mỗi gia đình chúng con,
để tình yêu của Chúa trở nên sức mạnh gắn kết,
và bình an của Chúa ngự trị trong mọi căn nhà. Amen.
Yeuthuong,
Little-pencil
