Em thương mến,

Tôi nhớ đã có lần nói với em về câu chuyện của thánh Maximilian Kolbe, vị linh mục bị giam trong trại tập trung Auschwitz của Phát xít Đức. Khi một tù nhân khác bị chọn đem đi xử tử, cha Kolbe bước ra, xin chết thay cho người ấy, một người cha có vợ và con nhỏ. Trong căn hầm tử thần, nơi đói khát và tuyệt vọng bao trùm, cha không chống cự, không than oán, dù sợ hãi nhưng ngài chọn cầu nguyện, hát thánh ca, và khích lệ những người cùng chịu khổ với mình với sự tín thác. Dù thân xác bị giam cầm, tinh thần ngài lại buông mình vào lòng Chúa, phó thác tất cả, để tình yêu và đức tin nói lên tiếng sau cùng.

Tôi nghĩ, có lẽ trong cuộc đời, cũng có những lúc chúng ta giống như cha Kolbe.
Chúng ta hoàn toàn bất lực trước hoàn cảnh, không thể thay đổi điều gì. Tinh thần chúng ta bị đập tơi tả bởi hàng ngàn ý nghĩ hỗn độn mà chẳng thể nào thấy được một giải pháp. Chúng ta mệt nhoài bế tắc trong sự chán nản. Chúng ta sợ hãi trước những gì có thể xảy ra. Ai cũng có nỗi sợ, ai cũng có những phút yếu mềm.

Nhưng, có lẽ cuộc đời không lấy đi những chọn lựa của con người, kể cả trong nghịch cảnh , như Cha Kolbe, chúng ta vẫn có thể chọn cách sống trong niềm tin và lòng nhân hậu. Đôi khi, sức mạnh không nằm ở việc vượt qua, mà ở chỗ ta biết dừng lại, chấp nhận, và để Thiên Chúa ra tay.

Tôi nghĩ đến em. Có thể bây giờ, em cũng đang ở trong “căn hầm” riêng của mình. Trong căn hầm đó, mệt mỏi, lo lắng, hay cô đơn khiến em như không còn đường ra. Tôi hiểu, có những ngày ta chẳng còn sức để mạnh mẽ, chỉ muốn buông xuôi. Nhưng em ơi, như Albert Camus từng viết: “Giữa mùa đông lạnh giá, tôi nhận ra trong mình một mùa hè bất diệt.” Có thể ánh sáng chưa kịp chiếu vào hôm nay, nhưng nó vẫn âm thầm tồn tại trong em, chờ ngày được thắp lên lại.

Thánh Phaolô đã nói: Khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh.” (2 Cr 12,10). Có khi, sự mệt mỏi không phải là dấu hiệu của thất bại, mà là lời mời gọi để chúng ta sống thật hơn, chậm lại, và để Thiên Chúa được yêu thương chúng ta, yêu thương em theo cách riêng của Ngài. Khi em thôi vùng vẫy để kiểm soát mọi thứ, chính lúc đó, ơn lành bắt đầu làm việc trong em.

Em thân mến, nếu em thấy mệt mỏi, thì hãy cho phép mình được mệt. Nếu em thấy sợ, hãy cho phép mình sợ khi thấy mình yếu. Hãy để lòng mình nghỉ ngơi, cho mình một lúc, một giờ hay một ngày để nước mắt rơi, để niềm tin nhỏ bé còn sót lại được nuôi dưỡng. Hãy để cho em cảm thấy lại được tình yêu thương, được ôm ấp trong sự ấm áp, được nhắm mắt ngủ trong sự an toàn và che chở bảo vệ.

Rồi một ngày, như cha Kolbe, em cũng sẽ thấy: ngay cả trong bóng tối, tình yêu vẫn có thể nở hoa.

Yêu thương và cầu nguyện cùng em,

Little-pencil

photo: https://www.hopkinsmedicine.org/