Sắt không mềm như nước, không âm thầm như đất, không rực cháy như lửa.
Sắt mang vẻ đẹp của sự vững bền, của kiên định, của những gì đã được rèn luyện qua thời gian và thử thách. Nếu nước dạy ta biết uyển chuyển, đất dạy ta biết bao dung, lửa dạy ta biết cháy lên vì tình yêu,
thì sắt dạy ta biết đứng vững, trung kiên và trung tín.

1. Sắt – Biểu tượng của sức mạnh đã được rèn luyện
Sắt thô ban đầu cứng nhưng giòn. Chỉ khi được nung nóng, gõ búa, uốn nắn qua lửa và thời gian,
sắt mới trở thành thép, bền bỉ và hữu dụng. Đời sống con người trong đời cũng vậy: con người chỉ nên mạnh mẽ thật khi đã trải qua luyện tập và thử thách.
“Sự thử thách đức tin anh em sinh ra lòng kiên nhẫn.”
(Gc 1,3)
Không ai trở nên khôn ngoan hay can đảm mà không từng trải qua rèn luyện. Sắt dạy ta rằng những đau khổ từng làm ta nóng rát hôm qua có thể trở thành sức mạnh nâng đỡ người khác ngày mai.
2. Sắt – Tính thẳng thắn và sự chân thật
Kim loại có cấu trúc thẳng hàng, vì thế nó bộc lộ bản chất rõ ràng: không quanh co, không lắt léo, không mập mờ. Sống “Đạo của Sắt” là sống với tấm lòng ngay thẳng nơi lời nói và hành động thống nhất với nhau.
“Lời của anh em: ‘Có, thì nói có; không, thì nói không’.”
(Mt 5,37)
Trong một thế giới dễ nghiêng theo sự giả dối, người sống Đạo của Sắt là người thành thật như kim loại vang tiếng trong sáng, không sợ nói điều đúng, không thỏa hiệp với ác, nhưng cũng không dùng cứng rắn để làm tổn thương người khác.

3. Sắt – Lòng trung tín không lay chuyển
Một thanh sắt đỡ cầu, đỡ mái nhà, đỡ cả những công trình lớn mà không bao giờ đòi được biết đến. Nó cứng cỏi, nhưng sự cứng cỏi ấy là để bảo vệ sự sống.
“Ai trung tín trong việc nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn.”
(Lc 16,10)
Người sống Đạo của Sắt là người trung tín trong bổn phận, nhẫn nại trong cam kết, kiên định trong tình yêu dù không ai nhìn thấy, dù chẳng ai khen ngợi. Sắt mạnh, nhưng sức mạnh ấy đến từ lòng trung tín.

4. Sắt – Bảo vệ chứ không tấn công
Sắt có thể thành gươm, nhưng cũng có thể thành cuốc, thành cày, thành khiên, thành móc treo, thành nền móng. Sắt chỉ trở thành vũ khí khi con người biến nó thành vũ khí. Bản chất của sắt là bảo vệ và tạo dựng.
Trong đời sống Kitô hữu, Đức Kitô không muốn ta trở thành lưỡi gươm chém người, nhưng muốn ta trở thành khiên che chở, trụ đỡ cho người yếu đuối, công cụ xây dựng hòa bình.
“Phúc thay ai xây dựng hòa bình, vì Nước Trời là của họ.”
(Mt 5,9)
Sắt dạy ta sử dụng sức mạnh không phải để thống trị,
mà để bảo vệ những điều mong manh quanh mình.

Nếu Đạo của Nước dạy ta biết nhẹ nhàng,
Đạo của Đất dạy ta biết bao dung,
Đạo của Lửa dạy ta biết cháy lên,
thì Đạo của Sắt dạy ta biết đứng vững:
đứng vững trong sự thật,
đứng vững trong tình yêu,
đứng vững trong cam kết,
đứng vững ngay cả khi thế gian rung chuyển.
Bởi lẽ một tâm hồn đã được rèn qua lửa của Thánh Thần và búa của thời gian trở nên không chỉ cứng cáp, mà còn đáng tin, trung tín và bền bỉ như thép nơi tay Thiên Chúa.
Yeuthuong,
Butchivuive
