“Mày thấy không, con bà A nó làm bác sĩ, con bà C nó làm ngân hàng, còn mày đi bán cây, bán cỏ!”
Không biết tự lúc nào, khái niệm nghề sang nghề hèn, nghề sướng, nghề khổ, nghề giàu nghề nghèo đã trở nên phổ biến trong xã hội Việt Nam.
Các bậc cha mẹ, ép con học ngày học đêm để mai này đỗ đạt làm nghề sang, nghề giàu, nghề sướng, nghề được ngồi điều hòa…
Lòng mình chợt thoáng buồn vì cách nghĩ này.
Nhớ lại bài hát: Một rừng cây, một đời người của nhạc sĩ Trần Long Ẩn có câu:
“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng
gian khổ sẽ dành phần ai?”

Nếu xã hội ai cũng là bác sĩ hết, thì lấy đâu ra gạo lúa mà ăn, phố xá sẽ ngập trong rác rến… Vậy nên mỗi cá nhân trong xã hội đóng góp phần mình để tạo dựng nên một môi trường sống hài hòa và tương hỗ lẫn nhau. Có thể nói chúng ta khác nhau ở chức năng hoạt động để xây dựng xã hội. Và mỗi mắt xích đều có ý nghĩa để cho guồng máy được hoạt động ổn định.
Nhưng không phải vì khác nhau chức năng mà nhân phẩm mỗi người bị phân cấp theo! Đã là con người, chúng ta đều có phẩm giá là người, đều có giá trị và cần phải được tôn trọng như nhau.
Thứ đến, điều làm nên giá trị con người không phải là bằng cấp, chức năng hay danh vị mà đó là NHÂN CÁCH, SỰ TỬ TẾ, TRUNG THỰC, LIÊM CHÍNH, THÁI ĐỘ ĐÚNG MỰC, CÁCH CƯ XỬ VĂN HÓA, XÂY DỰNG HÒA BÌNH, CHO ĐI YÊU THƯƠNG, NIỀM VUI, TINH THẦN LẠC QUAN VÀ CÒN NHIỀU ĐIỀU KHÁC MÀ CHỨC VỊ KHÔNG ĐƯƠNG NHIÊN ĐẢM BẢO ĐIỀU NÀY.
Vậy nên, thay vì đánh giá người khác vì nghề nghiệp của ai đó, hãy nhìn vào cả con người của họ với biết bao giá trị tốt đẹp, với biết bao nỗ lực vì cuộc sống không trả cho họ đồng lương xứng đáng, với biết bao sự tử tế trong một xã hội còn nhiều lọc lừa, với nụ cười rạng rỡ cho một bữa cơm gia đình tuy đạm bạc nhưng chan hòa thân thương, thấu hiểu, với những suy nghĩ đơn giản và những đêm ngủ ngon giấc không lo âu và sợ hãi,…

Xin trân trọng và cám ơn những người đang làm cho cuộc sống đẹp hơn cho dù họ có làm nghề gì đi nữa.
Yeuthuong,
butchivuive

cháu đang có dự tính sẽ bán cây, bán cỏ đây ạ :)))
LikeLike